ĐÔI DÉP BÁC HỒ!
Chiến tranh đã lùi xa
Dép chỉ còn hoài niệm
Nhưng mãi vương lưu luyến
Hình ảnh Bác ùa về
Trên chiến khu Việt Bắc
Nhớ một lần công tác
Phải lội suối trèo đèo
Đường dốc đá cheo leo
Mọi người lo Bác ốm
Lòng ai cũng chộn rộn
Ngựa chuẩn bị sẵn sàng
Đồ vật Bác đeo mang
Như những người cảnh vệ
Một người thưa nói khẽ
Bác lên ngựa Bác ơi!
Tất cả thảy bảy người
Nhưng ngựa thời có một
Bằng cách này là tốt
Lưng ngựa chất hết đồ
Gạo nước cùng ba lô
Nếu dọc đường ai mệt
Lên ngưạ thời sẽ hết
Bác đi bộ cho vui
Các đồng chí lặng người
Trào dâng niềm xúc động
Cả một đời Bác sống
Cho đất nước cho dân
Luôn cởi mở ân cần
Nhớ một lần mưa lớn
Nước dâng tràn gió cuốn
Tới giờ Bác ăn cơm
Anh em cứ băn khoăn
Nhà ăn đi xa quá
Nỗi lo dâng cháy dạ
Bác hiểu ý ra ngay
Ơ! Mấy cái chú này
Bác vẫn còn sức khỏe
Đôi chân trần mạnh mẽ
Bác đi có sao đâu
Chớ suy nghĩ buồn rầu
Các chú lo cho Bác
Để bao nhiêu người khác
Vất vả vì Bác à!
Thôi đừng chớ lo xa
Chờ Bác vào chuẩn bị
Tài liệu và báo chí
Xếp ngăn nắp gọn gàng
Quần xắn cao, ô mang
Một tay cầm chống gậy
Cả nhà ăn nhìn thấy
Dòng lệ chảy rưng rưng
Thương Bác đến nao lòng
Suốt cuộc đời của Bác
Gắn bó liền đôi dép
Là biểu tượng đặc trưng
Sự dung dị tận cùng
Bản sắc hồn dân tộc
Và non sông gấm vóc
Dép theo Bác đi xa
Để lại nước non nhà
Dép trở thành huyền thoại
Việt Nam ngời sáng mãi
Bởi đôi dép thần kỳ
Tạc dáng đứng bước đi
Người anh hùng vĩ đại
Sử xanh còn lưu mãi
Tên Người - HỒ CHÍ MINH
Nguồn sưu tầm